


LỜI NGỎ
“Con đò thời gian là đóa hoa dâng cho đời
Con đò tôi đi suốt chiều dài năm tháng…
Đưa bao đàn em như bao đàn chim đến bến bờ…”
Thời gian như một cỗ máy vĩnh cửu cứ thế trôi đi không bao giờ trở lại. Dòng thời gian cứ lặng lẽ trôi đi không để ý tới những gì xung quanh nó, thầy cô là người cảm nhận rõ nhất. Thời gian trôi đi là những ngày thầy vất vả dạy dỗ đàn em thơ, nâng niu từng nét chữ, khuyên dặn trò từng lời…
Những canh thâu không ngủ, thức trắng đêm bên bàn giáo án, những sớm hôm miệt mài trên bục giảng để rồi mai kia chứng kiến lớp lớp học trò trưởng thành là hạnh phúc mà thầy cô mong muốn. Và lúc đó, theo bước chuyển nhịp của cuộc sống bất chợt, chúng ta nhớ đến thầy cô, mái trường, nhớ đến cái nôi đã đào tạo chúng ta trở thành người có ích cho gia đình và xã hội. Công ơn đó to lớn biết bao, cao cả biết chừng nào…
Một lời thôi làm sao tả hết công ơn to lớn như trời biển của thầy cô đối với chúng em. Thay cho lời muốn nói, chúng em xin kính gửi đến quý thầy cô, những vần thơ, câu chuyện mà chúng em đã dành hết cả công sức và lòng nhiệt huyết gửi vào trong đó tất cả tấm lòng của chúng em để kính dâng thầy cô, như một món quà ý nghĩa trong những món quà mà chúng em kính tặng lên thầy cô nhân ngày “Nhà giáo Việt Nam 20 tháng 11” với trang báo : Con đò thời gian
Học sinh đơn vị xã Phổ Minh